Thứ Ba, 31 tháng 5, 2011

Huế Nhớ O

Chiều ni nghe Huế buồn chi lạ
Dáng nhỏ mô rồi o ơi o !
Rèm hoa tóc rũ trăng mời gọi
Chừ vắng bóng rồi o ở mô ? 

Bửa tê o thoáng qua Thành Nội
Hai tà áo trắng quyện ngây ngô
Lá me quấn quýt đôi hài nhỏ
Vô tình ánh mắt nhốt tim tôi 

Bài thơ o ép còn vương vấn
Bồ kết hương nồng quyện tóc mây
Nón lá o che nghiêng chiều tím
Răng chừ o đã ở nơi mô ? 

Xưa theo gót đỏ mòn quên lối
O thả tóc thề vuớng hồn tôi
Bây chừ một gã ngu ngơ đợi
Huế nhớ o rồi o biết không ?

Sông hương nước chảy về cửa Thuận
O còn nhớ đến bến Vân Lâu ?
Hàng cau xanh mướt dây trầu cuộn
Vẫn đợi o về .. Huế nhớ o !

Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2011

Ngày Vàng Võ

Ngày vàng võ cuộn mình che dấu
Rót nổi lòng trong sợi tóc mơ
Đêm ảm đạm gió ngừng lên tiếng
Để canh dài tiếng thở triền miên 

Ngày vàng võ không lời mời gọi
Ngón tay buồn khe khẻ đan nhau
Đêm ảm đạm nghe cung lạc bước
Khóc tơ đàn gõ nhịp song đôi

Lời Hối Lỗi

Em về hối lỗi ôi đã muộn
Kéo ngày chỉ còn lại hư không
Anh đi vàng úa ưu tư mỏi
Em ngậm trái sầu .. lắng từ tâm 

Em ươm chút nắng về hong vội
Môi nào đã đắng nát thương đau
Em qùy sám hối mong chiều lại
Để sót trong nhau một ráng hồng 

Hay anh đã khép vào vỏ ốc
Còn em lẩn quẩn kiếm ngày xa
Cát đêm vẫn ướm lời của biển
Sao buồn gợi mãi .. vấn hoài nghi ?

Anh ơi .. mở cửa em vào với
Để tay gối mộng ..đan mây gọi
Thời gian chẳng đợi em đã hiểu
Một chút mưa thôi cũng xóa nhiều

Hãy cho em rót vào thơ lạc
Dù thóang cảm thông cũng đủ rồi
Cho em bên cạnh ngày còn bóng
Soi buổi chiều rơi .. nắng sắp tàn ...

Thứ Tư, 11 tháng 5, 2011

Qui Nhơn

Xin một lần đưa em qua biển Qui Nhơn
Trùng khơi mênh mông sóng biếc vỗ về
Hàng thông nghiêng soi bờ cát xoải
Tượng Quang Trung lẩm liệt hướng biển đông 

Em có thấy núi trầm mình ra biển
Thân trải dài ấp ủ gềnh ráng mộng mơ
Hàn Mặc Tử ẩn mình nghe đêm thở
Trăng ngã vàng thao thức nguồn thơ

Em có biết và có bao giờ em hỏi
Tháp đôi hùng vĩ lúc ban sơ
Em có ngân nga câu bài chòi muôn thuở
Múa điệu quyền gia tộc An Nhơn

Xin một lần dìu em xuống con thuyền nhỏ
Xuôi thủy triều trên đầm Thị Nại hoàng hôn
Nghe tiếng hò kéo lưới hò ơi
Hương biển mặn thơm nồng đôi má

Qui Nhơn đó, theo em từng ngày tháng
Những bước đời chập chững trên thân dừa cong
Suối Tiên róc rách còn vang mãi
Ghi dấu em vào ước mộng ngày xanh

Quỳnh Khuya

Giọt nước rơi thấm bờ vai lạnh
Ta nhớ người phương đó xa xôi
Người ơi! thu đã về bên nớ
Nhặt lá vàng có nhớ mông lung? 

Bên ni xuân đến tình ươm vội
Theo ngàn mây gió gởi bên tê
Ướp trong hương thỏang chiều lay gọi
Cánh quỳnh nở muộn giữa canh khuya

Hình như có tiếng về .. thao thức
Ta chờ hạt nắng ướm mùa xuân
Người ơi có vọng đêm về lại
Hong vì sao sáng .. hứng sương mai?

Giọt nồng đan chặt trên từng ngón
Ve vuốt nửa đời của chiều phai
Ta tìm trong bóng .. hồn thơ đọng
Ru chút tàn đông .. tiễn ngày dài ..

Như Nhánh Cỏ May

Hai nhánh cỏ may
Tựa đầu trong nắng
Xôn xao đón gió
Tự tình mùa xuân 

Đàn chim riú rít
Giựt mình đâu đây
Hai nhánh cỏ may
Quyện lẫn vào nhau 

Vươn tay đón nắng
Hơ dịu tình thơ
Ươm gió kết vần
Một trời mênh mông

Hai nhánh cỏ may
Đan từng mộng ước
Vào mỗi bình minh
Cùng đón gió Xuân 

Một cơn gió thoảng
Nhánh cỏ khép mình
Run rẩy trong gió
Hai nhánh níu nhau

Rồi cơn gió lốc
Cuốn bay cỏ dại
Nhánh buồn rủ rượi
Đời trôi về đâu

Chơ vơ thân xác
Vọng mãi cỏ ơi
Về nơi xa đó
Có còn mộng mơ ?

Mưa Sài Gòn

Mưa Sài Gòn reo hoài nổi nhớ
Chiều bên em dáng nhỏ tóc huyền
Trưng Vương xưa ngập đường áo trắng
Đón em về khép nép trong mưa 

Mưa Sài Gòn hôn bờ tóc xỏa
Anh ước mình là hạt nhỏ bay bay
Đậu trên tóc ngây mùi hương đồng nội
Để anh về ôm gối mộng mông lung

Đường Bỉnh Khiêm lá me giăng kín
Lót chân mềm lối nhỏ em qua
Mơ đôi mắt em là ngân hà kỳ diệu
Nhốt hồn anh chết đuối giữa đôi giòng

Mưa Sài Gòn ơi mưa Sài Gòn
Bước chân về tìm hàng me đổ
Có còn không hai hàng cây yên đứng
Bóng chiều .. anh thảng thốt gọi tên

Sài Gòn đã xa .. mưa còn phai dấu
Vạt nắng hanh vàng héo úa mi xanh
Con đường dài giờ như định mệnh
Lá ngậm ngùi .. giọt nắng mong manh ..

Dấu Lặng

Ngày tháng xa nhau trong lời đắng
Còn đây dấu lặng tiếng thời gian
Mây trôi bốn hướng rồi tan loãng
Tình cũng xa rồi … mãi rời xa! 

Em đi tiếc nuối mang phiền muộn
Nương theo mây biếc gọi mưa ngàn
Còn anh ở lại ưu tư mỏi
Tìm lãng quên vào nốt nhạc vui

Mưa đầu mùa không ươm tình đợi
Ướt đẫm hồn thơ … vọng xa xăm
Nụ hoa xuân thắp tình anh vội
Để em về dấu tóc vào đêm

Có phải chăng tình xa … tình lặng?
Gió không về thổi mát hè hanh
Có khi nào tình xa … miên viễn
Để cung đàn dạo khúc bình yên …

Cơn Gió Rét

Cơn gió rét cuốn trôi đời nghiêng ngã
Mây phủ mờ che lối nhỏ em qua
Hàng cây rủ tàn theo bờ tóc xỏa
Vắng cung đàn, ai khẻ nhịp vu vơ 

Cơn gió rét lắng sâu vào trong mắt
Che nhạt nhòa theo tiếng thở thời gian
Cung khúc lạc mơ bóng về đâu đó
Cho đêm dài thao thức xót xa nhau

Cơn gió rét đưa hồn thơ chìm khuất
Trong nốt chờ vàng vương thoáng ngu ngơ
Thuyền lãng đãng trôi rời xa bến cũ
Để mưa về nghe trăn trở canh thâu

Tiễn Em Đi


Tiễn em đi là một đời vĩnh biệt
Lệ chan hòa nhỏ trong trái tim đau
Chiều qua mau sương mờ vây kín lối
Anh gục đầu thổn thức tìm bóng em

Cơn gió nào cuốn em đi mất lối
Anh vẫn chờ ngồi đếm tiếng thời gian
Nghe khát vọng dường như em đâu đó
Đang trở về ấm lạnh sẻ chia nhau

Em ở đâu? Sương thu rơi lạnh buốt
Có hạt nào là nước mắt em tôi?
Em ở đâu? Vàng đời mang thương nhớ
Anh lần tìm .. đôi mắt ướt ngây ngô

Hương mộc thoảng đưa anh vào ký ức
Thoáng em về hong tóc buổi hè xưa
Anh ngơ ngẩn nhìn em cười trong nắng ..
Bỗng chốc giờ em dưới huyệt lạnh sâu! ..

Thứ Ba, 10 tháng 5, 2011

Tình Đợi


Vàng phai lặng lẽ một áng mây
Sương thu rơi bất chợt nhớ em gầy
Chiều đưa tiễn em tựa đầu bật khóc
Nhớ nhé anh tình đây em vẫn chờ

Từng bước chân anh nghẹn ngào che dấu
Lê nổi buồn những ngày thiếu vắng em
Con mưa phùn hình như cùng nổi nhớ
Chở ngập hồn anh ướt đẩm ngày xa

Anh sẽ về em ơi anh sẽ về
Vuốt tóc em hôn lên bờ mi ướt
Thơm hương nồng bồ kết đọng tóc mây
Anh sẽ ướp làn môi em ấm lại

Dệt ngàn mây trải gió cho em nằm
Anh sẽ rung từng phím tơ vào mộng
Ru tình đợi thành mùa ươm trái chín
Đợi anh em nhé, đợi anh về bên em


Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2011

Món Quà Tặng Mẹ

Sắp đến ngày Lễ Mẹ
Nghe xao xuyến trong lòng
Mẹ ở nơi xa quá
Muốn về thật khó khăn

Mai Lễ Mẹ rồi đó
Mua gì gởi mẹ đây
Món nào cho vừa ý
Với tình mẹ bao la 

Chiếc khăn quàng bằng lụa
Mẹ choàng mái tóc mây
Đã ngã màu trắng xóa
Khi nhọc nhằn nuôi con

Hay là bó hồng thắm
Tượng trưng tình yêu thương
Mẹ luôn luôn che chở
Dắt dìu lúc con thơ 

Một chiếc áo bằng nhung
Mềm như bàn tay mẹ
Vuốt đầu lúc con hư
Mẹ ngậm ngùi dấu lệ 

Một đôi giày da mềm
Để mẹ mang cho êm
Đôi bàn chân bương chải
Theo cuộc đời của con 

Lẩn quẩn với món quà
Nhấc chiếc phone gọi mẹ
Cơn nhớ bỗng vỡ òa
Mẹ ơi con nhớ mẹ

Giọng mẹ sao nghẹn ngào
Kìm sau một tiếng nấc
Mắt con bỗng lệ nhòa
Mai con về mẹ nhé?

Tiếng mẹ chợt lặng thinh..
Đường xa lắm con à
Xa mấy con cũng về
Con thương mẹ, mẹ ơi!

Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2011

Chợt Nhớ

Sáng Chủ Nhật biếng lười trong chăn ấm
Bỗng tin đâu nhắn đến thật bất ngờ
Vẫn mơ màng .. lướt dài trêm phím nhỏ
Từng giòng tin dí dỏm thật dể thương

Người chưa gặp nhưng sao nghe gần gũi
Hẹn ăn chè .. đã thấy ngọt ngào thay
Cất phone xong vùi vào trong giấc mộng
Ngày qua ngày hình như đã chìm sâu

Có đôi khi nhận tin trong lo lắng
Cầu mong người được mọi sự bình an
Bỗng một hôm không hẹn mà đã gặp
Đôi mắt to đen như cuốn cả hồn

Người con gái tóc buông vai hờ hửng
Giọng nói mềm .. phong thái đất Thần Kinh
Niềm vui vỡ dường như là bất tận
Hai ly chè để nhắc chuyện ngày qua

Mắt trong mắt tay trong tay hòa nhịp
Thể như là thân thiết đã từ lâu
Ơi tình bạn hình như là kiếp trước
Trong kiếp này vẫn lưu luyến không xa

Có những lúc chợt nhớ nhau tha thiết
Dành cho nhau những ưu ái tuyệt vời
Có những lúc thèm ly chè nơi ấy
Nhắc chuyện xưa nghe xanh ngát cỏi lòng ..


Nhớ người bạn dể thương TT

Đợi Khuya Tàn

Mộng tàn theo gió cuối chân mây
Ta về lạc lối hồn thơ dại khờ
Thoáng đến như ngàn sao tinh tú
Bây chừ thờ thẩn đếm sao rơi 

Bước chân lạc lỏng vàng cô quạnh
Chiều ngã trong đời gió tả tơi
Ai người trong kiếp mơ xuân ấy
Có thấu tình xưa chút chạnh lòng

Còn đây hương ấm dư âm vọng
Say khướt nghe từng giọt nóng rơi
Bồi hồi níu kéo tìm dấu vết
Chiều dần ân ái cũng mây trôi

Mây bay bốn hướng về lắng đọng
Sao người đi mãi bóng phôi phai
Còn đây trăng khuyết đêm mời gọi
Vẫn đợi khuya tàn có ai hay

Gặp Lại

Đã bao năm gặp lại
Hàng phượng ngã bên hồ
Vẫn ươm màu lá thắm
Tóc người đã bạc phơ

Đã bao năm không gặp
Giòng đời nhiều nổi trôi
Tưởng chừng quên mất lối
Vẫn thân tình còn đây 

Sau nhiều năm gặp lại
Mắt ngời xanh hạnh phúc
Nghe hồn ơi xao xuyến
Ưu ái dành cho nhau

Nhớ Mạ

Bửa ni trời trở lạnh
Chăn lệch .. gối lẻ đôi
Chợt thèm hơi ấm mạ
Như thuở ngày còn thơ 

Mạ ơi con nhớ mạ !
Nhớ chi mà nhớ qúa
Nhớ ngày mạ ôm con
Tiển chân đi xứ lạ

Đôi mắt mạ long lanh
Giọt sầu như chực rớt
Chảy ngược vào trong tim
Mạ mĩm cười như mếu

Mắt con tràn ngấn lệ
Mạ vỗ đầu rưng rưng
Có chi mô mà khóc
Mai mốt về nghe con

Mạ ơi lời mạ dặn
Khắc hoài trong dạ con
Mỗi khi chiều rơi xuống
Nước mắt hòa theo mưa 

Nhìn hạt mưa mà nhớ
Mái tóc già điểm sương
Lom khom trong chiều vắng
Mạ ơi ! nhớ mạ nhiều

Nhánh Rong Buồn

Từng cơn mưa kéo về
Cuốn trôi đi phù sa
Còn lại nhánh rong buồn
Bên dòng sông trơ trọi

Vươn tay với mặt trời
Xin chút nắng còn vương
Trên cuộc đời mệt nhoài
Phơi cuộc tình hư hao

Ôi một nhánh rong buồn
Âm thầm mang vô vọng
Tình nào đã phôi pha
Sao mãi hoài vấn vương 

Rồi mưa không về lại
Dòng sông cũng cạn khô
Nhánh rong rủ đợi chờ
Bên rạn nứt lòng sông

Không còn một chút gió
Không chờ nắng lên cao
Mang một đời khổ lụy
Tay buông dài chơi vơi 

Đã có những dòng sông
Rộn ràng trong hạnh phúc
Miên man trong mưa nguồn
Ngập tràn niềm yêu thương 

Còn đây nhánh rong buồn
Vẫn héo úa đợi chờ
Tin vào cơn mưa nhỏ
Tưới mát đời rong rêu …

Hưởng Nguyệt


Đêm thu nguyệt thẹn khoe hương sắc
E ấp bên thềm bóng lả lơi
Mơn man gió lượn vờn lá trúc
Ẩn hiện sau mành mái tóc buông 

Yếm che một nửa thân bạch ngọc
Lấm tấm trên vai óng ánh ngà
Lưng ong chờ gió qua ve vuốt
Chị Hằng nghiêng ngã .. áng mây trôi

Màu Phai

Anh bước khẻ vào hồn tôi để trống
Dệt câu tình như thuở tóc còn xanh
Anh chất ngất làm môi tôi bối rối
Có phải người là một thoáng trong mơ 

Anh mở cửa mời tôi vào vỏ ốc
Lót vần thơ trải cát cho tôi nằm
Bàn tay tôi ôm cả lòng biển rộng
Và đêm về nghe sóng vỗ trùng khơi

Tôi đã ước anh làm cơn gió thỏang
Để ru mây tôi phiêu lãng bên trời
Tôi cũng ước anh làm con sóng nhỏ
Trên cát mềm sóng hôn cả bờ tôi

Nhưng mưa đến làm tim tôi chật chội
Nghe cõi lòng lạnh gía cuộn mình riêng
Anh khép kín hay hoài nghi chôn dấu
Tôi lạc loài cúi mặt một màu phai

Thứ Ba, 3 tháng 5, 2011

Em

Bỡn trăng em bỏ lại mùa thơ
Ta đan sợi nhớ lẫn giận hờn
Vô tình hay thử lòng ta đó?
Em dẫm nát hồn một kẻ say

Ghét trăng em trở lại vườn hoang
Thấy ta nằm khóc ở ven đường
 Mĩm cười quay gót em đi khuất
Còn ta ở lại cạn bình khô ..

Anh Và Em

Anh là ánh mặt trời
Nung tim em cháy rực
Đốt ngày vàng rong ruổi
Thiêu rụi tàn tình thơ

Em không phải là gió
Ru mây ươm về ngàn
Nên tình anh dệt mộng
Đường quên lối quay về 

Em mãi là vầng trăng
Gặp anh khi nhật thực
Rồi muôn đời câm lặng
Rót trái chờ mong manh 

Đôi ta hai thế cực
Loanh quanh trong quỹ đạo
Tìm nhau gieo trái đắng
Về nguyệt thực cheo leo