Tôi
trở về căn nhà hoang khép kín
Kể từ
anh con sóng nhỏ vô tình
Cuốn
trôi xa giòng thơ trên cát mịn
Bỗng
lặng người hoa vẫn nở ngoài hiên
Giàn
hoa xưa tưởng tàn theo gió biển
Mãi
âm thầm ươm nắng chở mùa thơ
Đôi
mắt ướt chớp nhanh rồi rộng mở
Sợ
hình hài hoa tím cũng như anh
Giòng
lệ vỡ tuôn tràn theo vần muộn
Ép
vào hoa gởi gió tới mây ngàn
Hương
bằng hữu sẽ không bao giờ cạn
Thấm
vào hồn, chảy mãi tận ngày sau
Tôi
mở cửa cho nắng len mái tóc
Hong
khô ngày ủ rủ, lá vàng phai
Trải
lên khắp, dệt muôn màu thân ái
Viết
cho người tạ khúc ẩn trong thơ ..
Viết
cho thi khách thường ghé ngang ..