Vỡ tung
lồng ngực, vỡ tung tôi
Ba đã về
trời, đã ngàn khơi
Đất nứt
làm đôi, tôi ngụp lặn
Bể cạn
sao hồn đuối hụt hơi?
Ý tưởng
rã rời, hồn hỗn loạn
Níu kéo
nụ cười ánh mắt Ba
Dòng sông
đã rẽ ngăn hai lối
Tôi đứng trông vời khóc người xa