Mây xuống thấp, rơi cơn mưa chiều hạ,
Trên Sài
Gòn thoi thóp giữa cơn đau.
Đâu tiếng
rao trưa hè trong nắng gắt?
Con hẻm buồn
vây kín cuộn kẽm gai!
Mưa như
khóc theo Sài Gòn mệt thở,
Hấp hối, nhọc
nhằn với chút tàn hơi.
Nghe tiếng nấc
nghẹn vang trong đêm vắng,
Khăn tang
nhàu xót lạy tiễn người đi.
Ơi Sài Gòn!
mang niềm đau nhân loại.
Thế kỷ mệt
nhoài, thế kỷ đau.
Cố lên Sài
Gòn, chờ nhau ngày mới,
Giữ chút
hương còn, đừng tuyệt vọng Sài Gòn ơi.