Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011
Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2011
Hãy Giữ Ước Mơ
Như hạt cát trong biển đời sóng nổi.
Như suối nguồn khao khát những cơn
mưa.
Những bước đường như con thuyền chao
đảo.
Nhưng em hoài bám chặt những ước mơ.
Em vẫn thèm hằng ngày trong êm ấm.
Em cũng cần những khoảng của riêng em.
Nhưng anh ơi! không thể nhìn nửa mắt,
Văn hoá tàn dần theo những tháng năm.
Anh có biết nhiều khi em bật khóc,
Thầm trách mình chỉ có một đôi tay.
Một trí óc nhỏ nhoi sao chống chọi,
Bão cuộc đời, đen trắng chẳng phân ra?
Có những lúc nửa đêm em bừng tỉnh,
Viết ước mơ trên trang giấy ướt nhoà.
Những khát khao em mong trời hiểu được,
Giữ cho em bước chập chểnh trong đời.
Hãy cho em mượn bàn tay vững chắc,
Để dìu em cùng sóng bước song đôi.
Hãy nhìn vào tuổi thơ trên đất mẹ,
Để còn nghe thao thức những chặng đường
..
Van Xin Ngày Nhân Quyền
Hỡi những trái tim đang còn được đập,
Nhịp Việt Nam, nhịp giòng giống oai
hùng.
Hỡi những ai là con Âu cháu Lạc,
Chảy trong người giòng máu Rồng Tiên.
Xin hãy chuyển dùm cho tôi tiếng nói,
Trong ngục tù lao khổ của Việt Nam.
Bao nhiêu năm miệng bị bịt tức tưởi.
Bao nhiêu đời tay bị khoá, anh ơi!
Xin hãy truyền cho tôi một hơi thở,
Quyền được thở tôi vẫn cần, ao ước.
Một chút thôi cũng đủ cho cuộc đời,
Sống
vươn lên tìm ánh sáng trong tù.
Xin anh hãy chuyền cho tôi hy vọng,
Tự do viết và tự do được nói.
Để tôi còn tìm thấy được chính tôi,
Không phải bị chà đạp như con thú.
Hãy nhớ nhé xin anh hãy nhớ nhé,
Đừng mang về quà cáp, tiền cho tôi.
Tôi chỉ muốn tự do anh có được.
Tôi chỉ thèm tiếng nói của chính tôi.
Xin hãy trải tự do trên khắp lối,
Cho người còn biết nói tiếng thương
nhau.
Xin cám ơn đời cho anh tiếng nói.
Ngày Nhân Quyền anh nhớ gởi cho tôi.
Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011
Chuyến Tàu Dân Chủ
Trên đường rầy Nhân Quyền và Dân Chủ
Có tiếng thét còn vang vang trong gió
Có tiếng người còn than vãn đâu đây
Chiếc đầu tàu vẫn trong đêm phóng tới
Anh cứ lái đừng hoang mang lạc lối
Những toa tàu sẽ nối tiếp theo sau
Hình như một cơ duyên nào nối kết
Nhịp tim anh cùng đập nhịp của tôi
Bao nhiêu năm con Rồng Tiên Âu Lạc
Quyết không hề khuất phục dưới hung
nô
Anh với tôi kề vai nhau tranh đấu
Trên con đường đi đến trạm Tự Do
Đêm vẫn tối trong ngọn đèn le lói
Trạm Nhân Quyền vẫn bị đạp dưới chân
Vài toa tàu Dân Chủ trong ngục tối
Anh với tôi may mắn vẫn đồng hành
Tôi vẫn biết đường dài bao gian khó
Chiếc đầu tàu anh hứng chịu đắng cay
Vững lên nhé bao toa tàu đang đợi
Cùng đầu toa đi đến trạm cuối cùng
Anh đã thấy và tôi cũng đã biết
Bao chiếc tàu mang chính nghĩa Tự Do
Đã đến trạm, đang chờ tàu ta đến
Đem Nhân Quyền trải rộng khắp Việt
Nam
Tiếng Than!
Ơ hơ hơ lại một trò hề!
Quan rao dân chủ, quân theo luật rừng.
Bắt người đi dạo quanh bờ hồ,
Về trại phục hồi nhân phẩm ô hô!
Hỡi ôi! ơi nhân phẩm con người,
Miệng bịt, tay khoá còn đâu là người.
Tấm lòng yêu nước bị chà đạp,
Nhân phẩm con người chỉ có tiếng than!
Chính quyền lại tô điểm phấn son,
Mang bao mặt nạ che mắt nhân gian.
Nhưng sao che được những việc làm,
Tham ô, hèn nhát, giết bao dân lành.
Chính quyền ơi hỡi chính quyền ơi!
Anh mang áo gấm khoe anh hùng mạnh,
Rồi đạp lên đầu cổ nhân dân.
Xã hội chủ nghĩa, ơ xã hội hề!
Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2011
Băn Khoăn
Băn khoăn đọng lại giữa
mùa thu
Nghe gió qua thềm bỏ hạ
phai
Có phải thu về mang bối
rối
Phủ kín đông buồn
thoáng chơi vơi ?
Có phải băn khoăn hồn
tự tại
Hay chiếc lá vàng
vương vấn vương ?
Ngày mai lá úa tan vào
cõi
Vô thường còn lại kiếp
hoang vu
Còn đây một chút vàng
thu nhặt
Mang về ướp lại những
ngày xanh
Để mai chỉ còn thân
trơ trọi
Có chút nắng hồng xóa
băn khoăn ..
Nụ Hôn Rơi
Ơ kìa! một nụ hôn,
Rơi rớt trong tình cờ,
Em thèm thuồng trân quý,
Nhặt về đem chắt chiu.
Mang ra khoe với gió,
Ướm cùng nắng ban mai.
Cho dù một thoáng muộn,
Vẫn là chút xôn xao.
Em nhốt môi hôn lại,
Ấp ủ cùng với đêm.
Ai ngờ anh rao bán,
Nụ hôn em cho ai!
Em về ôm ngày dại,
Khóc vùi từng đêm thâu.
Tiếc cho tình phai vội,
Ơi nụ hôn em đâu? ..
Nón Bài Thơ
O đi mô mà
vội,
Bỏ nắng
ngã sau lưng?
Đôi tà
vương cuống quýt,
Nghiêng
chiếc nón bài thơ.
O ơi! đừng vội rứa,
Để anh đọc
bài thơ,
Ép trên
vành nón lá,
Che tóc O mượt
mà.
Răng bước
chân vội vã?
Mái tóc
dài buông lơi,
Ôm lưng
ong diễm tuyệt.
O dấu hồn
anh mô?
Chậm lại
anh theo với.
Đừng dấu nụ
cười xinh,
Thẹn thùng
sau nón lá.
O bước chậm,
O ơi!
Đi ngang
qua Tràng Tiền,
O nhớ đi
song song.
Anh sẽ cầu
gió lớn,
Cho tóc tựa
bờ vai.
Anh về tương
tư tóc,
Che dưới
nón bài thơ.
Anh mơ làm
chiếc nón,
Che bước đời
O qua..
Thứ Hai, 21 tháng 11, 2011
Quyện Vào Nhau
Ngày và đêm hai màu đen trắng,
Trắng và đen màu của cuộc đời.
Có lúc đen như cà phê đọng,
Có chút màu khi trắng cuộc chơi.
Mặt trời và trăng hai tinh thể,
Rất cần nhau như thể loài người,
Nhưng không đến gần bên nhau mãi.
Ôi tạo thế! tận cùng đổi thay.
Anh và em hai người xa lạ,
Gặp một lần mà đã như quen.
Chẳng thể xa và chẳng thể gần,
Chỉ đợi chờ, tròn những giấc mơ.
Tình em và anh hai giòng ngược,
Với mãi hoài sau những cuộc vui.
Lặn ngụp sâu tìm nhau trong cõi,
Thật, mơ hồ, đen, trắng, ngược, xuôi ..
Trời, trăng, đen, trắng, ngày và đêm.
Tình xa, tình vọng, tình gần, phai.
Em, anh, tinh thể trong màu nắng,
Yêu thương, hoà lẫn quyện vào nhau ..
Thứ Hai, 7 tháng 11, 2011
Từ Anh Đi
Từ anh theo bến lạ
Con đò ngang bỏ dỡ
Em theo trăng cõng gió
Vật vờ vớt ánh sao.
Từ khi trăng khuya khuyết
Nửa vầng trôi lãng bạc
Rong chơi cùng với gió
Rủ ngày tàn chơi vơi.
Từ anh không về lại
Hai ngã rẽ chia đôi
Sông buồn trôi ngừng thở
Cuối ngạn phủ rong rêu.
Từ em rũ mộng say
Tình theo vào mộ huyệt
Chôn vùi theo năm tháng
Nửa nụ cười tan nhanh ..
Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011
Ơi Buồn
Trùm chăn che dấu nổi buồn
Mà sao vẫn thấy giọt buồn đâu đây!
Rung cây cho rụng u sầu
Càng nghe quạnh vắng thấm sâu trong hồn.
Trèo lên con dốc đuổi buồn
Lăn nghiêng xuống vực tơ cuồn cuộn theo.
Uống cho cạn kiệt nguồn thơ
Chôn trong đáy cốc tan mơ vẫn buồn.
Trời ơi sao gỡ cái buồn
Đeo dai đeo dẳng như guồng chỉ tơ.
Bứt ra đem đốt thành tro
Khói um cuộn lại tròn vo cái buồn.
Ôi sao lại quẩn quanh hoài
Đem đi phơi nắng hiên ngoài không vơi.
Tưởng đâu mở được cái buồn
Mà sao vẫn thấy ơi buồn buồn ơi!
Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011
Xác Em Thơ Trường Cai Lậy
Một ngày xuân chim líu lo trên cành
Làn gió mới tưới mát đồng lúa xanh
Đàn em thơ tung tăng trong nắng sớm
Đua nhau về gắng sức cho tương lai
Màu ngói tươi vươn mình khoe rực rỡ
Cổng trường vôi trắng sánh áo em xinh
Từng tiếng cười rộn ràng mang ngày mới
Ánh mắt hồn nhiên đượm nét thiên thần
Một tiếng vút xé không gian lắng đọng
Tiếng nổ đùng văng xác các em tôi
Máu nhuộm đỏ sân trường Cai Lậy nhỏ
Pháo cộng thù cướp mất tuổi ngây thơ
Từng tiếng thét kinh hoàng trường hỗn loạn
Pháo cày tung xác la liệt sân trường
Tội tình gì, em thơ ngây nào biết
Sao Việt cộng tàn sát các em tôi
Nước mắt nào xóa tan niềm uất hận
Hóa giải nào trả lại các em thơ
Em ngây ngô, tương lai cho đất nước
Lũ cộng đành dập tắt tuổi thanh xuân
Nắng xuân mờ dần mây đen phủ kín
Trắng tường vôi đượm nét tang thương
Áo em thơ thành khăn sô quấn vội
Khắc trong hồn vĩnh cửu một tiếng căm
Quê Hương Ngược Giòng
Có một lần về thăm thôn xóm nhỏ
Bước chân bồn chồn nao nức vu vơ
Con đường cũ quanh co đầy kỷ niệm
Lối đi mòn chen chúc mái tôn thô
Có một lần qua mái trường thuở ấy
Mái ngói đầy rêu phủ xanh âm u
Sân trường xưa giờ thành nơi nghỉ mát
Bỗng bồi hồi máu lệ đổ trên mi
Có một lần nhìn trong mắt ngây ngô
Nghe xao xuyến một nổi buồn vời vợi
Em thôi học vì miếng cơm manh áo
Chế độ nào đã cướp mất tuổi thơ
Có một lần chị mông lung xa vắng
Đến bao giờ đời thôi hết điêu linh
Cho sông nhỏ trôi một dòng êm ái
Cho người về xây đắp mộng tương lai
Có một lần ngập ngừng tôi đã hỏi
Quê thanh bình sao mắt mẹ chẳng vui
Mẹ lắc đầu tự do còn xa lắm
Cha ngậm ngùi ánh mắt dõi xa xăm
Có một lần và một lần dạo đó
Quê hương tôi nghe mất mát lạc loài
Xin tạ từ và hẹn ngày trở lại
Đem nhân quyền về tô thắm muôn nơi
Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011
Nốt Chờ
Em bỏ
ngõ cho hồn đêm bay bỗng
Về
bên anh thắp lại thoáng hương nồng
Kéo
chút gió đã làm phai thương nhớ
Khi
anh về hồn trĩu nặng ưu tư
Chút
bỡ ngỡ trên bờ môi mộng ảo
Đã
làm em thao thức với mong chờ
Đôi
bàn tay đan lần theo nổi nhớ
Cũng
đã tan theo nốt nhạc cuối cùng
Em
muốn níu lấy thời gian vội vã
Muốn
vươn tay ôm hết cả bầu trời
Che
cả nắng để đêm vào dệt mộng
Để
cùng anh mơ dạo khúc tương phùng
Em bật
khóc khi mây ngàn ươm gió
Cuốn
trôi xa hạnh phúc thoáng bất ngờ
Anh
có biết dù bao giờ gặp lại
Vẫn
đọng mãi trong thơ một nốt chờ
Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011
Cơn Sóng Tình
Anh không còn tuổi xuân
Nhưng còn trái tim nồng
Cho em tình đắm say
Những ngọt ngào đam mê
Anh không còn tháng năm
Dài bên em rong ruổi
Nhưng khúc nhạc yêu em
Là vĩnh cửu em ơi
Hai bên bờ sông tương
Tình anh treo đầu võng
Giữa lòng sông mênh mông
Anh trải rộng yêu thương
Chảy tràn về bên em
Nguồn thơ cùng bất tận
Làm hành trang em ơi
Hãy vun sới cuộc đời
Anh chỉ biết yêu em
Yêu như thuở dại khờ
Anh giữ mãi trong thơ
Hình bóng em mong manh
Anh sẽ mãi yêu em
Yêu môi mắt em thiên thần
Tình yêu anh trao em
Là cơn sóng triền miên
Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011
Nụ Cười Em
Mái tóc buông lơi em con gái Việt
Bước trong chiều giương biểu ngữ trên tay
Mỗi bước chân mang trái tim tổ quốc
Theo bố em người bị đảng giết oan
Tà áo trắng em bay trong gió lộng
Thay chiếc khăn tang em quấn cho người
Màu quần đen bao trùm lên màu đảng
Như một lời cho tất cả em ơi
Nụ cười em rực tươi trong nắng ấm
Dấu trong tim tiếng uất nghẹn không lời
Không chùn bước trước cản ngăn của đảng
Là hành trang cho tuổi trẻ xuống đường
Em hiên ngang da vàng giòng máu đỏ
Hồn thiêng Trưng Triệu đuổi hung tàn
Dẹp Bắc tiến dẹp tan quân bán nước
Đem
an bình no ấm cho muôn dânBiểu Tình Thầm Lặng
Trong thầm lặng em đi trong thầm lặng
Dưới mưa phùn không ướt lạnh tim em
Một trái tim bừng bừng tình yêu nước
Một trái tim đang hung đốt bao người
Tội em tôi biểu tình trong thầm lặng
Nhưng em ơi đất đã thấm thâm tình
Trời cũng hiểu khóc thương cho nhân thế
Tạo mưa nguồn cho tuổi trẻ nở hoa
Em vẫn tiến dù trời mưa tầm tả
Tiến lặng thầm với tiếng nói con tim
Là tất cả em ơi là tất cả
Đã thắp bừng ngọn đuốc yêu quê hương
Từng bước tiến vẫn lặng thầm tiến bước
Trái tim em đã nói hết bao điều
Hàng biểu ngữ quật cường trong mưa gió
Sát vai em làm run rẩy ươn hèn
Em ngẫng mặt hiên ngang vượt gian khó
Trái tim em là cả một bầu trời
Yêu quê hương ông cha ta gầy dựng
Dẹp tham tàn dâng bán đất cho nô
Tiếng nói em đã vang trong thầm lặng
Vượt bao ngàn hải lý rót trong tim
Làm rung động cả muôn ngàn khối óc
Kết cùng em đi dẹp loạn Bắc Triều
Thứ Tư, 14 tháng 9, 2011
Em Nơi Ấy
Ta gặp em chiều thu nơi xứ lạ
Mắt ngoan hiền cuốn hút cả thời gian
Dáng mong manh vai gầy như chiếc lá
Gió ghen hờn đọng trên má mông lung
Ta muốn kéo ngàn thu về cô đọng
Gom mây hồng mang trải dưới chân em
Cho mỗi bước em qua là nhung gấm
Ướp nụ tình trên từng phiến da thơm
Ta bỗng ước là gã khờ thơ dại
Theo gót mòn khắp lối em đi qua
Cho sỏi ghét tên tình si khờ khạo
Cứa nát giày ghi dấu vết theo em
Rồi tháng ngày em rời xa dĩ vãng
Ta nguyện cầu nơi ấy em bình yên
Giờ gặp lại sao mắt buồn trống vắng
Có phải ngày phai úa xót xa em ?
Em có biết ta thèm tan trong gió
Ve vuốt tay ngà nâng mỗi bước em
Biến hạt lệ em rơi thành ngọc quý
Mang vào đời tô thắm điểm trang em
Ta chợt muốn được tan vào trong nắng
Lướt trong màu tóc mượt mà êm
Để em nghe chiều vàng không hoang vắng
Và ta về bên gối mộng yêu em ..
Viết cho EY
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)