Để hồn ta lãng
đãng với hư chiều
Em lại gãy lên
đàn nghe mời gọi
Để ta mừng cuống
quýt bước ngu ngơ
Rồi em thả
ta trôi theo giòng đợi
Ta bập bềnh
ướm một giấc mơ trưa
Cuốn đôi chân
mỏi tan vào cõi tạm
Giật cả mình
em lại bỏ rơi ta
Ơ hay em là
thơ hay thần thoại
Biến gã đi
hoang thành một kiếp chờ
Môi ngoan em đâu đời ta mộng mị
Môi ngoan em đâu đời ta mộng mị
Hay bán rao
rồi ta chở hoài nghi?