Đã bước đi trong thinh lặng
Nghe vật vã tràn mắt môi
Hoảng hốt tìm thấy ta kia
Bơi nghiệt ngã miệt mãi đời
Trốn cuộn mình trong khuya lắng
Bàn tay dường như hờn dỗi
Muốn xé rách toang âm vọng
Bươi ký ức đốt hoang tàn.
Phơi theo mùa nắng ngày dại
Hòa mình trong khổ ải người
Nhận ra chênh vênh vực đợi
À ra bên bờ vẫn ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét