Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011

Xác Em Thơ Trường Cai Lậy


Một ngày xuân chim líu lo trên cành
Làn gió mới tưới mát đồng lúa xanh
Đàn em thơ tung tăng trong nắng sớm
Đua nhau về gắng sức cho tương lai

Màu ngói tươi vươn mình khoe rực rỡ
Cổng trường vôi trắng sánh áo em xinh
Từng tiếng cười rộn ràng mang ngày mới
Ánh mắt hồn nhiên đượm nét thiên thần

Một tiếng vút xé không gian lắng đọng
Tiếng nổ đùng văng xác các em tôi
Máu nhuộm đỏ sân trường Cai Lậy nhỏ
Pháo cộng thù cướp mất tuổi ngây thơ

Từng tiếng thét kinh hoàng trường hỗn loạn
Pháo cày tung xác la liệt sân trường
Tội tình gì, em thơ ngây nào  biết
Sao Việt cộng  tàn sát các em tôi

Nước mắt nào xóa tan niềm uất hận
Hóa giải nào trả lại các em thơ
Em ngây ngô, tương lai cho đất nước
Lũ cộng đành dập tắt tuổi thanh xuân 

Nắng xuân mờ dần mây đen phủ kín
Trắng tường vôi đượm nét tang thương
Áo em thơ thành khăn sô quấn vội
Khắc trong hồn vĩnh cửu một tiếng căm

Quê Hương Ngược Giòng

Có một lần về thăm thôn xóm nhỏ
Bước chân bồn chồn nao nức vu vơ
Con đường cũ quanh co đầy kỷ niệm
Lối đi mòn chen chúc mái tôn thô

Có một lần qua mái trường thuở ấy
Mái ngói đầy rêu phủ xanh âm u
Sân trường xưa giờ thành nơi nghỉ mát
Bỗng bồi hồi máu lệ đổ trên mi

Có một lần nhìn trong mắt ngây ngô
Nghe xao xuyến một nổi buồn vời vợi
Em thôi học vì miếng cơm manh áo
Chế độ nào đã cướp mất tuổi thơ

Có một lần chị mông lung xa vắng
Đến bao giờ đời thôi hết điêu linh
Cho sông nhỏ trôi một dòng êm ái
Cho người về xây đắp mộng tương lai

Có một lần ngập ngừng tôi đã hỏi
Quê thanh bình sao mắt mẹ chẳng vui
Mẹ lắc đầu tự do còn xa lắm
Cha ngậm ngùi ánh mắt dõi xa xăm

Có một lần và một lần dạo đó
Quê hương tôi nghe mất mát lạc loài
Xin tạ từ và hẹn ngày trở lại
Đem nhân quyền về tô thắm muôn nơi