Sự cô đơn của những nhà đấu tranh cho Việt Nam dân chủ tự do

    Dáng Thơ - 8/11/2008

Sương mờ mờ đọng nhẹ trên khung kính. Tìm qua làn sương mỏng, ông mặt trời còn đang phiêu du ở nơi nào đó. Không gian lắng đọng, nhánh nho bám trên khung cửa sổ lặng yên, cô đơn, buồn bã chờ đợi ánh sáng ban mai. Cảnh yên tĩnh đó làm tôi bồi hồi, nằm yên trên giường giương mắt cố tìm trong những chiếc lá nho những lỗ hổng to nhỏ khác nhau. Sự tàn phá trên chiếc lá làm biến dạng sắc màu đến tang thương! Bỗng dưng tôi liên tưởng đến nổi cô đơn, trắc trở của những chiến sĩ đang đấu tranh cho Việt Nam tự do. Những năm tháng sống trong nguy hiểm, lặng câm, chịu đựng như chiếc lá không biết ngày nào trở về với lòng đất lạnh căm.

Đã biết bao nhiêu chiến sĩ hy sinh cho đất nước để bảo vệ mảnh đất thân thương đã bị Việt cộng dày xéo. Tưởng đã bị chìm sâu khi quê hương rơi vào tay cộng nô, nhưng không, tinh thần yêu nước và sự bất khuất không thể kìm chân những tâm hồn thật sự biết tôn trọng nhân quyền và sự tự do cho dân tộc Việt Nam. Trong hơn ba mươi năm qua, bao nhiêu người đã đứng lên theo tổ chức hay đấu tranh cá nhân quyết tâm dành tự do cho hơn tám mươi triệu người chưa được thở không khí tự do tại Việt Nam. Có người đã về với lòng đất, có người đang bị cầm tù, có người đang tha hương, có người được tôn vinh, có người bị lãng quên, có người bị chê bai, v.v.. Mọi người thường nhắc đến việc tốt và việc xấu cuả những người chiến sĩ tự do đó, nhưng có ai bất chợt một lúc nào đó nghĩ đến sự cô đơn và đôi lúc tuyệt vọng của họ trong lúc đấu tranh?

Dù là một con người cứng rắn, gan lỳ không màng đến sự sống chết, vì lý tưởng, vì dân tộc của mình mà quên đi tất cả quyền lợi cá nhân, cũng có đôi lúc bị rơi vào những phút yếu đuối và chán chường vì thiếu sự thông cảm và ủng hộ người dân. Một Lý Tống oai hùng quên tuổi xuân để đòi tự do cho Việt Nam. Một Lê Thị Công Nhân yếu đuối, chưa biết đến không khí tự do cũng đứng lên đòi lại nhân quyền. Một Hoà Thượng Thích Quảng Độ coi thường tự do cá nhân để đấu tranh cho tự do của muôn người. Một Linh Mục Nguyễn Văn Lý hiên ngang thét lên tiếng nói cho nhân quyền, v.v.. . Những cá nhân chịu gian nan, đầy nhiệt tình của các tổ chức đấu tranh như Khối 8406, Đảng Vì Dân, Đảng Dân Tộc Việt Nam,  Đảng Thăng Tiến, Đảng Việt Tân, các đoàn thể v.v.. và các nhà yêu nước khác đấu tranh cá nhân, thử hỏi họ có cần sự ủng hộ trên tinh thần của người dân hay không? Xin thưa, ủng hộ tinh thần là một hậu tuyến cần thiết cho tất cả các chiến sĩ đấu tranh cho tự do Việt Nam và mỗi nhà đấu tranh đều cần sự hậu thuẩn.

Đấu tranh chống cộng sản dành tự do cho Việt Nam là trách nhiệm của mỗi người dân ý thức. Tuy chúng ta có thể quên đi qúa khứ tội ác của Việt cộng nhưng chúng ta không thể làm ngơ trước những tội ác vẫn tiếp diễn của Việt cộng, coi thường nhân quyền và áp bức tự do như bán lao nô, cướp bóc đàn áp dân chúng, bắt tay vào các đường dây bán thanh thiếu niên ra nước ngoài làm nô lệ tình dục, v.v… Vì vậy dù là một cá nhân nào hay một đảng phái nào chống lại cộng sản để đem lại tự do dân chủ cho Việt Nam cũng đều có cùng một chí hướng lật đổ cộng sản, xây dựng một Việt Nam tự do, cũng đều cần sự ủng hộ của người dân. Ai ai cũng có quyền tự quyết và có nhận định đúng đắn của riêng mình. Tuy nhiên chúng ta cần nhìn vào quyền lợi của dân tộc chứ không phải vì cá nhân để đoàn kết, tôn trọng lẫn nhau để có được một Việt Nam dân chủ thật sự. Tất cả các nhà đấu tranh cho quê hương đều quên tư lợi để đạt được lý tưởng, họ có xứng đáng được sự ủng hộ từ người dân không?

Các nhà đấu tranh cho quê hương được những gì ngoài những hy sinh, ưu tư, khắc khoải. Sự đấu tranh trong cô đơn, nguy hiểm của họ tại sao không được thông cảm? Đó là một điều không công bằng cho các nhà đấu tranh. Chúng ta làm gì được cho họ ngoài sự ủng hộ về mọi mặt, điều quan trọng họ cần nhất vẫn là vấn đề ủng hộ trên tinh thần đấu tranh.  Chúng ta cần sự độ lượng mở rộng vòng tay để dẹp tan Việt cộng. Chúng ta cần có lòng nhân ái và tinh thần dân tộc để dựng xây lại quê hương. Một cá nhân, một đảng phái có thể bị Việt cộng dẹp tan nhưng cả ba triệu người hải ngoại và hơn tám mươi triệu người trong nước cùng đồng lòng đấu tranh thì Việt cộng sẽ tiêu tan. Nếu qúy vị đấu tranh cho tự do dân chủ thật sự thì qúy vị tất hiểu rõ lãnh đạo của toàn dân Việt Nam sẽ do người dân Việt Nam quyết định. Tại sao hy sinh vì dân tộc lại để quyền lợi, điạ vị xâu xé, bôi nhọ sự hy sinh cao cả đó?! Chúng ta ngồi tranh dành, chỉ trích các đảng phái chống cộng, cấu xé lẫn nhau để được gì ngoài những nụ cười đắc chí, những cái vỗ tay tán thưởng của Việt cộng? Xin hãy giữ vững tinh thần và mục tiêu chống cộng thì mới lật đổ được Việt cộng, đừng để Việt cộng lợi dụng phá tan các tổ chức chống cộng.  

Hơn ba mươi năm qua các niên trưởng ngồi gậm nhấm nổi buồn lưu vong. Tuổi trẻ chúng tôi lớn lên trong sự đùm bọc và hy sinh của các bậc cha mẹ nhưng nổi buồn vẫn trăn trở vì mình là người Việt Nam, vẫn còn nhìn thấy một Việt Nam tang thương, vẫn còn thấy tuổi trẻ Việt Nam bước vào lối nhỏ tắt nghẽn dưới chế độ độc tài của Việt cộng. Chúng ta cần làm một việc gì đó để đóng góp cho quê hương, cho dân tộc Việt Nam. “Đừng hỏi quê hương đã làm gì cho bạn, mà hãy tự hỏi bạn đã làm gì cho quê hương”,  câu nói của cố Tổng thống John Fitzgerald Kennedy đã nhắc nhỡ tôi. Chúng ta không thể xông pha vào công cuộc đấu tranh, thì chúng ta hãy nhìn thật sâu vào chúng ta, nhìn vào những lúc ta buồn và cô đơn nhất để hiểu, để thấy sự đơn độc của những người đang đấu tranh cho quê hương chúng ta. Tất cả người dân Việt Nam dù già hay trẻ đều cũng nên nhìn lại, quyền lợi chung của đất nước chính là quyền lợi của mỗi người dân. Dân giàu thì nước mới mạnh. Hiện tại Việt Nam chỉ có đảng giàu, người dân chết đói. Quyền lợi của đất nước Việt Nam dưới sự chỉ đạo của đảng cộng sản là quyền lợi dành riêng cho đảng viên cộng sản. Đảng viên Việt cộng có quyền cướp bóc, hà hiếp dân lành để bỏ vào túi riêng. Người dân không có quyền lên tiếng. Một xã hội độc tài, tàn ác không thể chấp nhận được và cần phải dẹp bỏ. Nhân quyền của mọi người cần được tôn trọng và ý thức cần có tự do trong mỗi con người nên phát huy để có được một Việt Nam tự do như các nước tự do trên thế giới. Các nhà đấu tranh đang làm công việc đem nhân quyền tự do đến cho mọi người dân tại Việt Nam. Họ nên được sự ủng hộ của toàn dân.

Những niềm đau trong tôi không to lớn như nổi đau của dân tộc. Tiếng nói, suy nghĩ của tôi không là một tiếng vang nhưng ước mơ trong tôi là cả một bầu trời bao la và cũng là ước mơ chung của người dân Việt Nam. Nước Việt Nam chúng ta với bốn ngàn năm văn hiến, tạo nên những nhân tài nhưng cũng tạo nên những lầm than cho người dân. Đã đến lúc ước mơ cần được hình thành, người người Việt Nam cần có tự do, dân chủ và nhân quyền. Bánh xe lăn thì phải quay tới, dù có những lúc bị quay ngược nhưng không thể tồn tại lâu dài . Những bài học chúng ta học được cần áp dụng đúng đắn hơn, những sai trái cần thay đổi tốt đẹp hơn. Tất cả cũng phải bắt nguồn từ sự ý thức của từng cá nhân.

Xin hãy nhìn vào tương lai của Việt Nam đang bị đọa đày ở các nước vì sự tham nhũng của Việt cộng. Sự sai lầm lớn của Việt cộng là hy sinh để dành độc lập cho Việt Nam để rồi vì tư lợi mà đưa dân tộc đến một nơi đen tối cùng cực nhất. Việt Nam của chúng ta, tương lai của đất nước thế nào sẽ bị ảnh hưởng tùy vào sự cân bằng cái ta trong mỗi người dân Việt Nam. Xin đừng dẫm lên lại bánh xe lịch sử để có một Việt Nam thật sự tự do dân chủ. Xin hãy thắp sáng niềm tin cho công cuộc đấu tranh lật đổ Việt cộng đầy cam go này. Tôi không thiên về một đảng phái, đoàn thể hay một nhà đấu tranh nào. Tôi chỉ mong muốn chia sẻ với tất cả các nhà đấu tranh sự ưu phiền, cô đơn trong công cuộc đấu tranh chống cộng vô hạn định này. 

Mặt trời đã lên, những tia nắng tung tăng trên những chiếc lá ủ rủ tạo một sức sống mới. Tuy những lổ hổng trên chiếc lá không được tia nắng làm kín lại nhưng lại là một giúp ích để tia nắng lọt qua chiếu lên những chiếc lá phía dưới. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng chuẩn bị cho một ngày mới và thầm cám ơn các nhà đấu tranh với tấm lòng yêu quê hương dân tộc. Các vị chưa thành công trong công cuộc lật đổ Việt cộng nhưng đã làm một nhịp cầu vững chắc cho mai sau. Sự cô đơn, trăn trở trong tâm hồn của qúy vị ít ra cũng có một người hiểu thấu, và sẽ có rất nhiều người hiểu đến để ủng hộ tinh thần của cuộc đấu tranh chung cho đất nước. Đêm sẽ qua, mặt trời sẽ rực rỡ hơn, lá sẽ xanh tươi hơn. Công lý sẽ thắng bạo tàn là nhờ vào sự ý thức của tất cả người dân Việt Nam. Trang sử đã lật qua, trang sách mới của tương lai con em chúng ta có được tươi đẹp không sẽ nhờ vào những thay đổi tốt đẹp qua những kẻ hở của sai sót.