Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2020

Hoài nghi


Ơ sao em thổi vần vào trong gió
Để hồn ta lãng đãng với hư chiều
Em lại gãy lên đàn nghe mời gọi
Để ta mừng cuống quýt bước ngu ngơ

Rồi em thả ta trôi theo giòng đợi
Ta bập bềnh ướm một giấc mơ trưa
Cuốn đôi chân mỏi tan vào cõi tạm
Giật cả mình em lại bỏ rơi ta

Ơ hay em là thơ hay thần thoại
Biến gã đi hoang thành một kiếp chờ
Môi ngoan em đâu đời ta mộng mị
                         Hay bán rao rồi ta chở hoài nghi?

Cần Lắm


Cần lắm anh ơi một bờ vai em tựa
Cho những ngày nắng chợt trốn đi hoang
Cần lắm đó anh đôi bàn tay rám gió
Vuốt mượt mà trên phím mộng lang thang

Cần lắm anh ơi đôi môi cười độ lượng
Dắt em vào trong thế giới bao dung
Cần lắm đó anh ánh mắt sâu chở gió
Cuốn em vào ngụp lặn thế giới anh

Cần cần lắm ngày tháng qua hoài vọng
Bước chân quen lạ dẫm phố chiều
Bờ môi ngoan còn đọng trên trán mộng
Giọt mưa trời vương vãi tóc nồng say

Cần lắm anh ơi cần lắm
Thèm vỗ về giấc mơ khuya …

Dáng Mơ



Mơ dáng em về bên gối mộng,
Thấp thoáng bên đời một tiếng tơ.
Tóc buông lơi vờn theo gió thở,
Em nhốt ta vào lạ lẫm thơ.

Đôi mắt hồ thu chìm vào cõi,
Chết đuối bao lần ánh đơn côi.
Ôi dáng em, hiện mờ sương khói,
Với mãi, vô tình chạm giấc mơ.

Ta chới với, dáng mơ huyền ảo,
Bước nhẹ em về náo cuộc chơi.
Nâng niu, tay khẻ, hồn lay động,
Ta ngã trong chiều dáng ngàn khơi.

Hỡi giấc mơ đừng tan biến vội,
Cứ để ta vào cút bắt thơ,
Cho ta ngây ngất bên tà áo,
Ta đắm trong ngày bóng dáng em.

Hỡi giấc mơ mềm môi trái đỏ,
Cho ta vào nhập cuộc dáng em.
Uống bờ vai say men tình mở
Ngất ngưỡng, dại khờ mộng dáng mơ.





** viết cho một cuộc chơi với những tà áo dài ngày ấy

Loay Hoay


Lắng một chút để cảm ngàn nổi đau
Chảy tràn như phiến thạch lòng đất sâu
Mở lòng ra nhìn quanh bao oan nghiệt
Đường nào dành cho đất mẹ mai sau?

Chạm vào hồn để tim còn co thắt
Theo nhịp buồn của đất nước điêu linh
Người thoi thóp, quyền tự do đóng chặt
Hỡi Mẹ Việt, dân tộc sẽ về đâu?

Sẽ về đâu, anh còn trong ngục tối
Chị vác cả đời trên nghiệt ngã ơn cho
Em trói hồn vào ngục tù tâm thức
Kẻ ơ hờ, người đau quặn, loay hoay!

Ngày dần qua hay ngày rồi khép lại
Bóp nghẹt dần, còn bám víu gì đây,
Còn gì cho ngày mai nơi trời Việt?
Chốn lao tù bóng tối vẫn phủ vây.

Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2020

Rồi Mai



Rồi mai tôi cũng chết
Buồn đưa tiễn làm chi
Xin mặc áo hoa vàng
Như hạnh phúc đang mang

Rồi mai có xa rời
Đừng để giọt trời rơi
Níu chi thân xác lạnh
Cứ để hồn rong chơi

Xin hãy dành cho tôi
Khi thân chưa về đất
Tim yêu còn nhảy nhịp
Bờ môi thơm ngọt ngào
Lời chân thật hôm nao
Dù một ngày cũng đủ
Mang cả đời xanh um.

Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2020

Ươm Màu Mới

Thời gian đã ra đi

Làm màu phai trăn trở

Nghe chiều còn bâng khuâng

Một thoáng xưa quay về

 

Thời gian không trở lại

Còn một chút hương đêm

Ướm lên ngày sắp tới

Dệt thơ bên cung đàn

 

Còn bao nhiêu ngày tháng

Phơi hư hao tình đợi

Hãy nắm lấy bàn tay

Màu nắng vẫn còn say

 

Hãy trao bờ vai ấm

Bước qua cùng bước qua

Ươm hoàng hôn màu mới

Cho xanh chiều nắng phai


Bơi Trong Vũng Tối


Từng mặt người vỡ ra
Sự man trá thật thà
Vương vãi lật sõng soài
Trên võng đời điêu ngoa

Từng mặt người vụn vỡ
Tay dấu che mặt trời
Vung lên từng nhát chém
Xuống mảnh người tang thương

Cố bơi trong vũng tối
Cố bơi trong lụi tàn
Chút tro lương tri người
Ngước mặt cười nhân gian ...

Van Xin Gió

                                    

Này gió nói với em  

Trên cung bậc mượt mà

Nốt chờ bên phím đợi

Một lần nghe chơi vơi

Này gió nói gì đi

Dệt vào đêm mộng mị

Có nghe tình mở ngõ

Về thả nhạc vờn thơ

 Gió ơi khẻ bước đến

Rót cho ngày thêm xanh

Trên môi màu rực nở

Ướm chiều vàng mong manh 

Gió ơi van xin gió

Nói với nhau một lời

Cho ngày không phai vội

Để màu chiều lên ngôi.



Gọi Ngày Sau

Hai màu tóc bạc dựa đời nhau
Nụ cười chưa nở đã nát nhàu
Một sáng sương mơ còn yên giấc
Giặc lẻn vào nhà cướp mất cha

Tiếng súng nổ vang trong đêm vắng
Ghi vào mắt mẹ phút tang thương
Bốn viên đạn tử thù sâu khắc
Nỗi đau nào mờ nhạt mai sau?

Mò mẫm mẹ tìm cha xác lạnh
Khói ngạt hơi cay khắp lan tràn
Trẻ thơ khóc thét mù mịt tối
Hớp vào đầy buồng phổi nghiệt oan

Nhà quạnh khói hương trùm tang trắng
Cha khuất về ngàn uất nghẹn khơi
Tức tưởi muộn màng trời có thấu
Xuân về sao mắt mẹ còn sâu?

Hình cụ Kình do Ns Tuấn Khanh vẽ

Ru Giấc Trưa

Em với anh hai đầu ngọn gió
Chở ngược giòng thuyền đắm ước mơ
Với tay nhau nghe tràn sóng vỗ
Trải tình thơ rải khúc nhạc trầm

Em với anh rồi xa lối rẽ
Bơi miệt mài gánh mỏi đôi vai
Mộng xưa tiếng khẻ trong trưa vắng
Đưa lại nhau về ru giấc trưa

À ơi, ru em ru một giấc trưa
Còn không một giấc ru trưa chưa về?
Ru em ru cho trọn nốt chờ
Ru cho bước mỏi ướp tràn mi ngoan

Ru nhau êm ả giấc trưa
À ơi nghiệt ngã chín mòn vai nghiêng
Ru nhau trên phím ngược tay trần
Lướt theo cung bậc môi mềm giấc trưa.


Thứ Ba, 12 tháng 5, 2020

Bên Bờ Ta


Đã bước đi trong thinh lặng
Nghe vật vã tràn mắt môi
Hoảng hốt tìm thấy ta kia
Bơi nghiệt ngã miệt mãi đời

Trốn cuộn mình trong khuya lắng
Bàn tay dường như hờn dỗi
Muốn xé rách toang âm vọng
Bươi ký ức đốt hoang tàn.

Phơi theo mùa nắng ngày dại
Hòa mình trong khổ ải người
Nhận ra chênh vênh vực đợi
À ra bên bờ vẫn ta.

Thứ Hai, 11 tháng 5, 2020

Đón Ngày Tháng Rộng

Bước chuyển giao giữa đất trời thầm lặng
Tiễn đưa người, chào năm cũ ăn năn
Đón năm mới tưng bừng ngày tháng rộng
Mở tim mời lòng tử tế yêu thương

Kiếp nhân sinh không thời gian chờ đợi
Có gì đâu, ai nắm giữ được người?
Khi tay buông xuôi, mắt nhắm lìa đời
Chỉ còn lại chút hương nồng lưu đọng

Hãy cho nhau chút lòng thành nhân ái
Để mai sau thắp rực rỡ nụ hồng
Hãy thứ tha, hồn thảnh thơi tự tại
Để tin yêu trải rộng khắp muôn người