Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

Bão


Gió thốc từng cơn, mưa vần vũ,
Sóng bạc trên đầu, sóng hờn ai ?
Giận ai gió thét, mây trùm phủ,
Cuốn cả đô thành xuống biển sâu ?

Hỡi ơi! Cây sập, nhà đổ nát,
Đường xá ngập tràn, biến thành sông.
Mẹ khóc tìm con, chồng tìm vợ,
Xác nào là xác của em tôi ? 

Gió ơi, van gió đừng hờn dỗi,
Đừng có vô tình, bão cuốn xô.
Chắp tay cầu nguyện cho nhân thế
An bình dưới phẩn nộ thiên tai ..

Trách Ai?


Hai đôi vai gầy guộc,
Không đỡ nổi gánh đời.
Bé cưu mang nghiệt ngã,
Trên mái đầu ngây ngô.

Đôi môi buồn mím chặt,
Bé cắn ngàn nổi đau.
Gia đình và thân phận,
Níu gì trong hai tay?

Ôi tương lai mù mịt!
Chiếc gùi to gấp hai,
Hình hài bé tơi tả,
Áo chằng chịt rách tay.

Bé cầu xin gì đó,
Trong ánh mắt ẩn sầu,
Miếng cơm hay manh áo?
Ai đoái hoài xót thương!

Quê hương đang tủi nhục,
Cả triệu người sục sôi,
Tù đày hay nghèo đói!
Bé trách hờn ai đây?

Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012

Dạ Lai Hương

Ta cuộn mình như gấu đêm trốn gió,
Sợ đông về mang giá lạnh bờ vai.
Mùi hương thoảng, ai ngang về đâu đó,
Dạ Lai Hương ơi! Mộng chút tàn phai.

Ta đã dấu thời gian sau khép cửa,
Người đi qua làm rơi rớt nắng vàng,
Len trong mắt màu thơ còn một nửa.
Dạ Lai Hương! Còn vương dẫu muộn màng ..

                  
Mượn tên Dạ Lai Hương để cám ơn người đã ghé ngang ..

Thứ Năm, 22 tháng 3, 2012

Trở Về



Tôi trở về căn nhà hoang khép kín
Kể từ anh con sóng nhỏ vô tình
Cuốn trôi xa giòng thơ trên cát mịn
Bỗng lặng người hoa vẫn nở ngoài hiên

Giàn hoa xưa tưởng tàn theo gió biển
Mãi âm thầm ươm nắng chở mùa thơ
Đôi mắt ướt chớp nhanh rồi rộng mở
Sợ hình hài hoa tím cũng như anh

Giòng lệ vỡ tuôn tràn theo vần muộn
Ép vào hoa gởi gió tới mây ngàn
Hương bằng hữu sẽ không bao giờ cạn
Thấm vào hồn, chảy mãi tận ngày sau
 
Tôi mở cửa cho nắng len mái tóc
Hong khô ngày ủ rủ, lá vàng phai
Trải lên khắp, dệt muôn màu thân ái
Viết cho người tạ khúc ẩn trong thơ ..


Viết cho thi khách thường ghé ngang ..