Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013

Vỡ Tung


Vỡ tung lồng ngực, vỡ tung tôi
Ba đã về trời, đã ngàn khơi
Đất nứt làm đôi, tôi ngụp lặn
Bể cạn sao hồn đuối hụt hơi?
 
Ý tưởng rã rời, hồn hỗn loạn
Níu kéo nụ cười ánh mắt Ba
Dòng sông đã rẽ ngăn hai lối
Tôi đứng trông vời khóc người xa

Ba Về Trời


Như lá rụng về cội
Chiều thanh thản nhẹ nhàng
Không còn chút vương mang 
Ba về trời bỏ trần gian
 
Đất giật mình chao đảo 
Ba đi thật rồi sao?
Nghe sông cuồn cuộn sóng
Thảng thốt ngập niềm đau
 
Ba ơi ba, con khóc
Cho nước tràn cuốn trôi
Đưa con về bên đó
Gặp lại người cha yêu
 
Ba ơi, con thương ba
Nhân từ và bao dung
Con muốn xé không gian
Hôn trên trán ba hiền
 
Ba đã đi thật rồi
Căn phòng buồn ngơ ngác
Nước mắt giờ chảy ngược
Hồn ngã gục dưới chân
 
Nụ cười ba đã tắt
Con mất ba thật rồi 
Biết bao giờ gặp lại
Mặt trời vỡ trong con

Ba Đã Xa


Khác nhau một hơi thở
Giữa sự sống và chết
Cách nhau một tấc gang
Mà biền biệt không gian
 
Ba đi về đất hứa
Rời bỏ cõi trần ai
Còn bao điều chưa nói
Con khóc nghẹn ngào đau!
 
Ba đi nhẹ nhàng quá
Sao hồn con trĩu nặng
Dường như kéo bầu trời 
Sụp đổ dưới hoàng hôn
 
Ba ơi thương Ba lắm
Con nhớ Ba thật nhiều
Nhắm mắt Ba ẩn hiện
Mi con một dòng sa
 
Nguyện cầu Ba an lạc
Sum vầy với Tổ Tiên
Con hẹn ngày tái ngộ
Gặp lại người Ba yêu

Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013

Thương Ba

 

Con bơi trong bể buồn
Uống mặn cả bờ mi
Mai rời xa vực khổ
Con tìm ba nơi đâu?

Xưa trên lưng ba cõng
Một gánh đời con thơ
Nay còng vai vật vã
Con nuốt ngàn giọt đau

Thương ba đời còn lại
Lạc lõng đôi mắt sâu
Tìm về nơi quá khứ
Một chuổi ngày chông gai
 
Buổi chiều, màu tóc bạc
Chợt sáng trong hoàng hôn
Nụ cười ba hiền quá
Thương ba nhiều, ba ơi!

Nguyệt Khuyết




Ta sàng cả thế giới
Để tìm một tình yêu
Ta mò khắp nhân gian
Người tâm giao biền biệt

Em qua rất tình cờ
Nụ hôn trao choáng ngợp
Dường như là cổ tích
Đợi chờ từ trăm năm

Rồi áo mỏng qua cầu
Em làm ngơ xa lạ
Vướng sầu trên nét bút
Ta vẽ ngoằn ngèo đau

Em về trong nước mắt
Ta mở lòng từ bi
Tôn thờ em ngọc nữ
Xoá dấu tròn hoài nghi

Em lại bỏ ta đi
Rơi nụ cười vỡ nát
Ta nhặt lên vết chém
Ngắm nhìn cùng trăng sao

Ngỡ em về gối mộng
Ta vội vã nâng niu
Em theo chân nguyệt khuyết
Ta thèm thuồng thứ tha ..

Thứ Hai, 11 tháng 2, 2013

Huế Xa

 
O v, Huế chít khăn tang,
N
i đau mt m ngút ngàn, Huế ơi!

L
tràn lt ngn Hương Giang,
Ti
n đưa ln cui bàng hoàng, xót xa.
 
Xuân ni, Huế vắng mạ rồi,
Mưa Xuân ủ rũ, mây trôi không nhà.
Mai vàng thiếu mạ chơ vơ,
Ngậm ngùi, lặng lẽ Huế chờ bóng ai? 

Mùi hương bồ kết bên song,
Chừ ai xoả tóc mà mong gió về!
Lời ru mạ vọng trong mơ,
Trở mình Huế bỗng bơ vơ, mô rồi? 

Mạ ơi! Mạ vẫn trong thơ,
Huế thương, Huế mãi mộng mơ nhớ người.
Riêng O cắn một góc trời,
Ngậm trong nỗi đắng, rối bời Huế xa.
 
 
 

O, Lê Thuý Vinh, đã quyến rũ tôi từ những bức tranh tím Huế, từ sự kín đáo rất Huế của O ngay từ khi chưa gặp mặt. Khi gặp O rồi, cái nhẹ nhàng tử tế, thân tình nghệ sĩ của O và Mệ Bửu Tịnh càng ghi đậm trong tôi. Tôi lại cảm xúc khi nghĩ đến O, để một đứa con tinh thần Huế lại ra đời riêng cho O. Xin chia buồn cùng O, Mệ và gia đình.