Rời
xa quê hương vào tuổi bắt đầu biết mơ mộng, được nghe những bài nhạc tình vào
những buổi chiều tan, hồn tôi lúc nào cũng lâng lâng hoài niệm những yêu dấu ngày
qua. Và đặc biệt mỗi khi nghe bài Nỗi Lòng Người Đi của Nhạc sĩ Anh Bằng đều làm
tôi rưng rưng cảm xúc, nhưng lại có một ước mơ lóe sáng. Tuy hoàn cảnh, tâm trạng
khác nhau khi rời xa nơi chôn nhau cắt rún, nhưng Nhạc sĩ Anh Bằng đã đưa hết
những băn khoăn và cảm xúc của ông vào lời nhạc, làm cho tôi cảm giác như chính
tôi có cùng tâm sự với ông.
Có
vài lần khi còn tại Việt Nam sau 1975, tôi đã cùng với các anh chị lén nghe bài
Nổi Lòng Người Đi của Nhạc sĩ Anh Bằng nhưng cảm xúc không trào dâng mãnh liệt
như lần tôi nghe lại bài hát trong một hotel dành cho người tị nạn. Giọng hát Sĩ
Phú cất lên từ cuốn cassette của chị người bạn cho tôi mượn:
Tôi xa Hà Nội năm lên mười tám khi vừa
biết yêu
Bao nhiêu mộng đẹp yêu đương thành khói
tan theo mây chiều
Tim
tôi bỗng như ngừng đập, hơi thở như lắng lại để từng lời nhạc len nhè nhẹ vào mỗi
mạch máu. Nỗi lòng đã bị đè nén nay òa vỡ như con sóng trào dâng. Nỗi cô đơn bộc
phát như thác nước tràn vào làm đông đặc
từng thớ da. Nỗi xót xa, nhớ nhung quê nhà ray rức như mây buồn cuồn cuộn buổi
chiều đông. Mộng mơ của tuổi vừa biết yêu tan theo thành khói mây chiều. Một niềm
đau bất tận, một vết thương khó phai trong cuộc đời của con người đọng lại nơi đây. Tuy chưa một lần được yêu đương để cảm giác trọn vẹn được xót xa khi phải
chia lìa người yêu như Nhạc sĩ Anh Bằng, nhưng một cảm thông mất mát, bâng khuâng
vọng về cố hương trong tôi cũng nhức nhối không rời:
Hà Nội ơi! Nào biết ra sao bây giờ
Ai đứng trông ai ven hồ khua nước
trong như ngày xưa
Hình
ảnh chàng đứng trông nàng ngồi bên ven hồ nghịch ngợm khua nước, đôi chân xinh
xắn đong đưa trong làn nước trong vắt, thật sống động. Một bức tranh thơ mộng,
một cảm giác êm dịu, bâng khuâng len nhẹ vào hồn tôi khi tiếng hát của người ca
sĩ diễn tả tâm trạng của Nhạc sĩ Anh Bằng. Nét thơ ngây của người thương đọng mãi
trong hồn người Nhạc sĩ, dù ở nơi đâu hình ảnh ấy vẫn không hề phai nhạt.
Giờ
còn đâu những kỷ niệm êm đềm, những hẹn hò thơ ngây? “Nào biết ra sao bây giờ?”. Quê hương tôi còn đó nhưng đã ra sao từ ngày tôi trốn khỏi nơi tôi đã ôm ấp
biết bao kỷ niệm của thời hoa niên? Còn đó những tà áo tung tăng tan học, còn đó
những đôi mắt chan chứa ước mơ, hay còn đó những đêm dài trăn trở sau làn tóc
chiều phai?
Tôi xa Hà Nội năm em mười sáu xuân
tròn đắm say
Đôi tay ngọc ngà dương gian tình ái
em đong thật đầy
Bạn lòng ơi! Ngày ấy tôi mang cây đàn
quen sống ca vui bên nàng
Nàng
mười sáu nụ hồng, xinh tươi say đắm trong tình yêu không vướng chút muộn phiền
với chàng trai mười tám tràn đầy nhựa sống, lãng mạn và mang đầy tính nghệ sĩ.
Thật là một tình yêu trọn vẹn, đầy hứa hẹn với lứa tuổi thành niên, làm cho người
nghe đong đầy mộng ước. Hạnh phúc đang tràn trề trên đôi tay nào ngờ đâu nghịch
cảnh phân ly:
Nay khóc tơ duyên lìa tan
Giờ đây biết ngày nào gặp nhau
Biết tìm về nơi đâu ân ái trao nàng
mấy câu
Những
giọt nước mắt tôi rơi, khóc thương cảnh chia lìa không kịp che dấu theo từng lời
ca. Cảm thông tình người nghệ sĩ phân vân không biết khi nào mới gặp lại người
xưa để trao nàng những câu yêu thương chồng chất trong những ngày tháng xa nhau,
như cảm thông với chính tôi đang đau xót nơi tha phương. Biết khi nào con sông
kia chảy ngược, xuôi thuyền về bên bến ngày thơ?
Thời
gian vẫn trôi, giòng đời đổi thay, những chua xót cuộc đời dù trầm luân khổ ải
nhưng vẫn không bằng nổi xót xa thương nhớ cố hương nơi có một người con gái tròn
trăng đã trao hết tình thơ cho chàng nghệ sĩ. Một tâm sự chung cho tất cả những
người xa quê hương mang nặng tình riêng. Dù ở nơi đâu, dù có những tà áo hồng
khác bay lượn trên phố cũng không làm chàng Nhạc sĩ vơi đi niềm riêng của mình:
Hôm nay Sài Gòn bao nhiêu tà áo khoe
màu phố vui
Nhưng riêng một người tâm tư sầu vắng
đi trong bùi ngùi
Những
xúc cảm trào dâng trong tôi, mỗi lời bài hát là từng tiếng lòng gợi nhớ quê hương,
gợi nhớ những kỷ niệm đã xa rời trong tầm tay. Thành phố nơi đây nhộn nhịp tiếng
gọi mời, dập dìu màu sắc nhưng nơi đây không có những buổi chiều vàng chân bước
ngập ngừng theo nhau từng con phố. Ở nơi đây không có những ánh mắt thẹn thùng
nhưng chan chứa ý tình sau những buổi tan học.
Và
nơi đó còn một đôi mắt thẩn thờ nhìn về phương xa trông ngóng ngày hội ngộ, làm
người Nhạc sĩ vẫn thấy lòng chùng xuống, ngậm ngùi tưởng nhớ người xưa. Lòng tôi
cũng chùng theo lời nhạc, thả hồn về lại một khung trời áo trắng rộn ràng tiếng
guốc khua. Nghe hồn lặng lẽ giữa chiều phố đông người đầy màu sắc thắm .
Tuy
xa cách nghìn trùng, cơ hội gặp lại nhau là một điều khó khăn vì nghịch cảnh nhưng
ước mơ không hề tắt trong tim của người Nhạc sĩ. Những mộng mơ xa vời, vượt
ngoài tầm tay, và dù biết khó thực hiện nhưng vẫn không sờn lòng, vẫn mong ước
một ngày được tay trong tay đi hết đoạn đường với người yêu bên kia vĩ tuyến:
Sài Gòn ơi! Mộng với tay cao hơn trời
Tôi hái hoa tiên cho đời để ước mơ nên
đẹp đôi
Một
niềm tin lóe sáng trong tâm hồn non nớt của tuổi mộng mơ. Tôi thắp ngọn nến hồng
đi tìm lại tuổi ngọc thời xa xăm. Và như thế mỗi ngày tôi đều thắp trong tôi một
ước mơ cho đời mỗi khi nhớ lại đoạn cuối của bài hát .
Đã
bao nhiêu năm qua, giòng đời biết bao nhiêu đổi thay nhưng mỗi khi nghe lại bài
hát Nỗi Lòng Người Đi của Nhạc sĩ Anh Bằng do nhiều ca sĩ trình bày, tôi vẫn không
ngăn được niềm rung cảm. Mỗi ca sĩ diễn tả bài nhạc bằng mỗi tâm trạng riêng cũng
như mỗi giai đoạn trong cuộc đời tôi khi nghe bài nhạc này nhưng vẫn nghe như
canh cánh cùng một nỗi lòng.
Qua
bao nhiêu đắng cay trong bể đời, trải qua những chặng đường gian nan, tôi vẫn
không quên “Mộng với tay cao hơn trời tôi hái hoa tiên cho đời …” để tiếp tục đốt lại những ngọn nến ước mơ và thầm
cám ơn nỗi lòng của người Nhạc sĩ tài hoa Anh Bằng đã tưới mát một niềm tin, một
ước mơ đã bị cuốn xoay trong cơn lốc hoàn cảnh.