Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2011

Hãy Giữ Ước Mơ


Như hạt cát trong biển đời sóng nổi.
Như suối nguồn khao khát những cơn mưa.
Những bước đường như con thuyền chao đảo.
Nhưng em hoài bám chặt những ước mơ.

Em vẫn thèm hằng ngày trong êm ấm.
Em cũng cần những khoảng của riêng em.
Nhưng anh ơi! không thể nhìn nửa mắt,
Văn hoá tàn dần theo những tháng năm.

Anh có biết nhiều khi em bật khóc,
Thầm trách mình chỉ có một đôi tay.
Một trí óc nhỏ nhoi sao chống chọi,
Bão cuộc đời, đen trắng chẳng phân ra?

Có những lúc nửa đêm em bừng tỉnh,
Viết ước mơ trên trang giấy ướt nhoà.
Những khát khao em mong trời hiểu được,
Giữ cho em bước chập chểnh trong đời.

Hãy cho em mượn bàn tay vững chắc,
Để dìu em cùng sóng bước song đôi.
Hãy nhìn vào tuổi thơ trên đất mẹ,
Để còn nghe thao thức những chặng đường ..

Van Xin Ngày Nhân Quyền



Hỡi những trái tim đang còn được đập,
Nhịp Việt Nam, nhịp giòng giống oai hùng.
Hỡi những ai là con Âu cháu Lạc,
Chảy trong người giòng máu Rồng Tiên.

Xin hãy chuyển dùm cho tôi tiếng nói,
Trong ngục tù lao khổ của Việt Nam.
Bao nhiêu năm miệng bị bịt tức tưởi.
Bao nhiêu đời tay bị khoá, anh ơi!

Xin hãy truyền cho tôi một hơi thở,
Quyền được thở tôi vẫn cần, ao ước.
Một chút thôi cũng đủ cho cuộc đời,
Sống  vươn lên tìm ánh sáng trong tù. 

Xin anh hãy chuyền cho tôi hy vọng,
Tự do viết và tự do được nói.
Để tôi còn tìm thấy được chính tôi,
Không phải bị chà đạp như con thú.

Hãy nhớ nhé xin anh hãy nhớ nhé,
Đừng mang về quà cáp, tiền cho tôi.
Tôi chỉ muốn tự do anh có được.
Tôi chỉ thèm tiếng nói của chính tôi.

Xin hãy trải tự do trên khắp lối,
Cho người còn biết nói tiếng thương nhau.
Xin cám ơn đời cho anh tiếng nói.
Ngày Nhân Quyền anh nhớ gởi cho tôi.

Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

Chuyến Tàu Dân Chủ


Trên đường rầy Nhân Quyền và Dân Chủ
Có tiếng thét còn vang vang trong gió
Có tiếng người còn than vãn đâu đây
Chiếc đầu tàu vẫn trong đêm phóng tới

Anh cứ lái đừng hoang mang lạc lối
Những toa tàu sẽ nối tiếp theo sau
Hình như một cơ duyên nào nối kết
Nhịp tim anh cùng đập nhịp của tôi

Bao nhiêu năm con Rồng Tiên Âu Lạc
Quyết không hề khuất phục dưới hung nô
Anh với tôi kề vai nhau tranh đấu
Trên con đường đi đến trạm Tự Do

Đêm vẫn tối trong ngọn đèn le lói
Trạm Nhân Quyền vẫn bị đạp dưới chân
Vài toa tàu Dân Chủ trong ngục tối
Anh với tôi may mắn vẫn đồng hành 

Tôi vẫn biết đường dài bao gian khó
Chiếc đầu tàu anh hứng chịu đắng cay
Vững lên nhé bao toa tàu đang đợi
Cùng đầu toa đi đến trạm cuối cùng

Anh đã thấy và tôi cũng đã biết
Bao chiếc tàu mang chính nghĩa Tự Do
Đã đến trạm, đang chờ tàu ta đến
Đem Nhân Quyền trải rộng khắp Việt Nam


Tiếng Than!



Ơ hơ hơ lại một trò hề!
Quan rao dân chủ, quân theo luật rừng.
Bắt người đi dạo quanh bờ hồ,
Về trại phục hồi nhân phẩm ô hô!

Hỡi ôi! ơi nhân phẩm con người,
Miệng bịt, tay khoá còn đâu là người.
Tấm lòng yêu nước bị chà đạp,
Nhân phẩm con người chỉ có tiếng than!

Chính quyền lại tô điểm phấn son,
Mang bao mặt nạ che mắt nhân gian.
Nhưng sao che được những việc làm,
Tham ô, hèn nhát, giết bao dân lành.

Chính quyền ơi hỡi chính quyền ơi!
Anh mang áo gấm khoe anh hùng mạnh,
Rồi đạp lên đầu cổ nhân dân.
Xã hội chủ nghĩa, ơ xã hội hề!